Giọng gã ra điều quân tử, coi thường nơi kỹ viện này. Trịnh Khắc Sảng lúc này đang chú tâm dụ dỗ tán tỉnh A Kha, thực sự bọn kỹ nữ trong này gã không buồn để tâm đến chút nào.
Gã quay sang Vi Xuân Phương:
- Này này! Cô hãy nghiêm chỉnh một chút.
Vi Tiểu Bảo càng nghĩ càng giận, mắng thầm:
- Ngày trước ở trên sông Liễu Giang thuộc tỉnh Quảng Tây, mi năn nỉ lão gia buông tha cái mạng chó má. Mi đã tuyên lời trọng thệ chẳng bao giờ dám nói với ta nữa lời. Thế ma bữa nay ngươi cùng đi với nàng đến chim má má ta. Mi trêu cợt má má ta chẳng kể làm chi, nhưng còn nói với vợ ta không biết mấy ngàn mấy vạn câu rồi. Hôm ấy lão gia không xẻo lưỡi mi đi quả là thất sách.
Vi Xuân Phương phấn khởi tinh thần giang tay ra ôm cổ Trịnh Khắc Sảng.
Trịnh Khắc Sảng đẩy mụ ra nói:
- Cô hãy ra ngoài kia để anh em ta nói chuyện với nhau. Khi nào kêu cô hãy vào.
Vi Xuân Phương không sao được đành lui ra khỏi sảnh đường.
Trịnh Khắc Sảng khẽ nói:
- Kha muội! Không nín nhịn được điều nhỏ nhặt thì hư việc lớn. Vậy muốn thành đại sự chúng ta cần nhẫn nại một chút!
A Kha hỏi:
- Anh chàng Cát Nhĩ Đan vương tử chẳng phải la hảo nhân. Sao hắn lại hẹn chúng ta đến đây tụ hội?
Vi Tiểu Bảo nghe đến năm chữ "Cát Nhĩ Đan vương tử" không khỏi lẩm bẩm:
- Quân khốn kiếp Mông Cổ cũng đến đây. Hay lắm! Hay lắm! Chắc bọn chúng bàn mưu tạo phản. Lão gia điều binh khiển tướng, quăng một mẻ lưới bắt cho kì hết.
Lại nghe Trịnh Khắc Sảng nói:
- Mấy bữa nay thành Dương Châu họ kiểm sát gắt gao. Trong các lữ điếm, khách sạn, nếu không phải khách quen tất bị bọn nha dịch hỏi lui hỏi tới. Bất hạnh bọn mình để lộ hình tích thì nguy hiểm vô cùng! Chỉ có các kỹ viện là bọn công sai không đến rắc rối. Chúng ta ở trọ ở đây yên ổn hơn nhiều. Ta cùng muội muội thì không sao nhưng bọn Cát Nhĩ Đan vương tử toàn là người Mông Cổ, khiến cho bọn chúng rất dễ để ý.
Hắn ngừng lại một chút rồi nói:
- Hơn nữa Kha muội đẹp như thiên tiên. Nếu ở khách sạn tất hết thẩy mọi người ở Dương Châu kéo đến coi mặt. Chẳng sớm thì muộn tất cũng xảy ra chuyện lôi thôi.
A Kha cười nụ đáp:
- Tiểu muội không muốn ca ca lẻm mép nịnh đầm.
Trịnh Khắc Sảng giang tay trái ôm lấy vai cô và khẽ hôn vào khoé mắt cô.
Hắn cười nói:
- Sao Kha muội lại bảo ta lẻm mép nịnh đầm? Chắc là trên thiên cung cũng có người xinh đẹp la Kha muội, khiến cho những ông Lữ Thuần Dương, Thiết Lý Quải gì đó không xuống phàm trần nữa. Các vị thần tiên ở lại trên đời để mà ngắm nhìn món bửu bối của ta.
A Kha bật tiếng cười khúc khích cúi đầu xuống, nhưng chắc cô nghe hắn nịnh hót trong lòng cũng khoan khoái.
Vi Tiểu Bảo lửa giận ngất trời cơ hồ không kiềm chế nổi. Gã đưa tay sờ vào chuôi dao trủy thủ muốn xông vào đâm chết tình địch, nhưng gã tự nhủ:
- Thằng lỏi này võ công cao cường hơn ta, A Kha lại về phe với hắn. Ta mà xong vào thì đôi gian phu dâm phụ này nhất định mưu sát thân phu. Muốn làm hạng người nào trong thiên hạ cũng được, nhưng ta quyết không làm Võ Đại Lang (anh trai Võ Tòng trong chuyện Thủy Hử bị vợ cùng gian phu giết chết).
Gã cố nén giận, nhắm mắt lại không nhìn đến đôi trai gái trong phòng âu yếm nhau nữa.
Lại nghe A Kha cất tiếng nõn nà:
- Ca ca ơi! Vụ này...
Vi Tiểu Bảo lại tức ói máu, lẩm bẩm thóa mạ:
- Con mẹ nó! Quân mặt dầy! Leo lẻo cái mồm gọi một điều ca ca hai điều ca ca mà không biết thẹn.
Nửa câu dưới A Kha nói rất khẽ, Vi Tiểu Bảo không nghe rõ. Vi Tiểu Bảo lắng tai vẫn không nghe được gì hết mới ngẩng đầu lên, thì ra trong phòng Trịnh Khắc Sảng đang hôn hít vào má A Kha. Tay gã lần mò đặt lên đùi nàng vuốt nhẹ.
Trịnh Khắc Sảng lại lên tiếng:
- Hắn ở ngoài ánh sáng mà chúng ta ở trong bóng tối. Bọn thủ hạ của Cát Nhĩ Đan đều là những tay võ sĩ rất lợi hại. Kha muội hãy trông vào ta. Chuyến này thế nào chúng ta cũng đâm thủng ruột hắn.
A Kha nói:
- Thằng cha đó khinh người thái quá! Mối thù này mà không trả được thì tiểu muội suốt đời căm tức.
Cô dừng lại một chút rồi tiếp:
- Ca ca cũng biết đó. Tiểu muội không muốn nhìn nhận gia gia, nhưng vì lão nhân gia nhận lời báo thù cho tiểu muội, đã phái mười sáu tay cao thủ võ công cùng đi với tiểu muội. Vì thế tiểu muội nhìn nhận lão nhân gia.
Vi Tiểu Bảo lẩm bẩm:
- Ai đã đắc tội với cô? Cô muốn báo thù sao không bảo với chồng cô một tiếng? Chồng cô làm việc gì chẳng được mà lại phải nhìn nhận tên Hán gian Ngô Tam Quế làm gia gia?
Lại nghe Trịnh Khắc Sảng đáp:
- Muốn giết chết hắn thì chẳng khó gì, nhưng bọn quan binh Thát Đát đề phòng rất nghiêm mật. Giết hắn rồi muốn rút lui một cách bình yên thật không phải chuyện dễ dàng. Chúng ta cần thương nghị để tìm kế hoạch vạn toàn rồi sẽ hạ thủ.
A Kha nói:
- Gia gia hứa lời với tiểu muội. Lão nhân gia định dấy binh tấn công bọn Thát Đát, mà hắn là người làm trở ngại rất lớn cho công cuộc này. Lão nhân gia dặn đi dặn lại tiểu muội đừng nói cho má má hay, nên tiểu muội mới đoán lão nhân gia còn có tư tâm.
Trịnh Khắc Sảng hỏi:
- Kha muội đã nói chuyện cho má má biết chưa ?
A Kha lắc đầu đáp:
- Không có đâu! Vụ này càng được giữ kín càng hay. Không chừng má má mà biết rõ cơ mưu, người sẽ tìm cách cản trở. Khi ấy tiểu muội cưỡng lời má má là không phải đạo. Chi bằng tiểu muội không nói cho má má hay là xong.
Vi Tiểu Bảo nghe A Kha nhắc đến má má nàng tức Trần Viên Viên thì tim đập thình thình, máu dồn lên mặt nóng bừng nhớ đến giai nhân tuyệt sắc đã cùng gã loan phượng đảo điên lên đến tận mây xanh. Gã tự hỏi:
- Cô này định giết ta? Chẳng lẽ cô nàng đã biết ta chim bà mẹ đẹp như tiên giáng trần? Tuy lúc đầu là Viên Viên có việc mời ta đến cầu cạnh nên nàng mới bị ta lợi dụng cơ hội cưỡng hiếp nhưng về sau là hoàn toàn đồng tình đó mà ...
Lại nghe Trịnh Khắc Sảng nói:
- Mấy bữa nay dò xét tình hình xuất nhập của hắn thì cách phòng vệ thực là nghiêm mật, muốn đến gần hắn rất khó khăn. Ta nghĩ lui nghĩ tới thì thằng cha đó là phường hiếu sắc, nếu được người trá hình ca kỹ ở Dương Châu mới có thể kề cận hắn được .
Vi Tiểu Bảo càng nghi tự hỏi: - Phường hiếu sắc ư ?
A Kha nhõng nhẽo đáp:
- Chỉ có tiểu muội cùng sư tỷ là trá hình được , nhưng giả làm hạng đàn bà đê tiện này, tiểu muội không chịu đâu.
- Vậy thì tìm cách hạ độc. Ta bỏ tiền ra mua chuộc bọn nhà bếp để chúng pha độc dược vào rượu cho hắn uống.
A Kha hậm hực đáp:
- Đánh thuốc độc cho hắn chết thì tiểu muội không hả lòng căm tức. Tiểu muội muốn vặn trật tay hắn, nhất là xẻo cái đầu lưỡi để trừng trị hắn về tội đã buông lời hỗn xược với chúng ta. Tên tiểu quỉ đó ... tiểu muội căm hận vô cùng.
Vi Tiểu Bảo nghe tới đây đầu óc choáng voáng. Miệng gã không ngớt lẩm bẩm :
- Té ra con dâm phụ này định mưu sát thân phu.
Nhưng gã nghe A Kha không đả động gì đến việc gã cụp lạc với Trần Viên Viên. Việc đó dĩ nhiên Viên Viên không đời nào hé răng, trừ phi là bữa đó có người trông thấy. Không thể nào ...Không thể nào ...Vi Tiểu Bảo lầm thầm tự hỏi:
- Không có lý nào thị biết được ?
Mối hoài nghi của Vi Tiểu Bảo liền được giải thích ngay. Gã nghe Trịnh Khắc Sảng nói:
- Kha muội! Thằng lỏi đó say mê Kha muội đến điên đảo thần hồn. Thủy chung chẳng bao giờ hắn dám mảy may đắc tội với Kha muội. Ta biết rõ Kha muội muốn giết chết hắn thực ra là để rửa hận cho ta. Mối tình tha thiết của Kha muội vĩnh viễn không lúc nào ta quên được. Ta chẳng biết làm cách gì để đền đáp cho khỏi phụ mối ân tình này.
A Kha cất giọng ôn nhu đáp:
- Hắn khinh khi tiểu muội mười phần cũng không đáng hận bằng hắn làm nhục ca ca một phần. Dù cho hắn đánh đập hay chửi mắng tiểu muội đến thế nào, thì tiểu muội cũng vì nể mặt sư phụ mà bỏ qua được. Nhưng hắn đối với ca ca cực kì vô lễ, mấy lần sau lại càng hỗn xược. Hễ tiểu muội nghĩ đến là lại hận mình chẳng thể băm vằm hắn ra làm muôn đoạn ngay tức khắc.
Trịnh Khắc Sảng đắm đuối nhìn A Kha hỏi:
- Kha muội ơi! Bây giờ ta muốn đền đáp Kha muội ngay được không ?
Rồi hắn quàng tay ôm lấy A Kha khiến cô bẽn lẽn chúi đầu vào lòng hắn.
Vi Tiểu Bảo nghe nói trong lòng nhẹ nhõm vì chuyện Viên Viên chưa bị bại lộ, gã ngẩng đầu lên thì trong phòng Trịnh Khắc Sảng đang quàng tay ôm vai A Kha, bàn tay kia vuốt ve mơn trớn vào ngực nàng. Môi A Kha mấp máy thì thào như đang cự tuyệt cho có lệ. Vi Tiểu Bảo trợn mắt tròn xoe, tim gã đột nhiên đập lên thình thịch. Cái lạ là vừa rồi gã ghen thấu tâm can nhưng bây giờ nhìn thấy A Kha xinh đẹp tuyệt trần mà gã đeo đuổi bấy lâu nay vẫn chưa hề đụng đến được đang bị gã thanh niên xâm phạm thì Vi tiểu Bảo lại cảm thấy tò mò hồi hộp vô cùng. Gã không ngờ nàng phản đối yếu ớt, dễ dãi với Trịnh Khắc Sảng như vậy. Thì ra hai người họ đi chung với nhau mấy ngày rốt cục bữa trước Trịnh Khắc Sảng đã hôn hít và sờ mó vào ngực A Kha được rồi. Lúc này nàng như con mồi sa vào bẫy xấu hổ rúc vào lòng Trịnh Khắc Sảng. Gã cảm thấy thân người nàng mềm mại, cúi đầu xuống hôn hít cái cổ trắng ngần. Mùi thơm tho của A Kha xông lên mũi họ Trịnh càng làm gã khoan khoái mê ly.
Vi Tiểu Bảo trong thời gian còn ở chung với Cửu Nạn và A Kha ngấm ngầm nhìn trộm đến mòn con mắt dáng dấp những đường cong thon thả trên người nàng. Gã bao lần hình dung ra sau lớp xiêm y thân thể A Kha mơn mởn, tươi mát đến thế nào nhưng thủy chung vẫn không sao coi lén được A Kha tắm rửa hay thay đồ. Lúc này gã nhìn bộ điệu hai người ôm ấp thì biết rõ Trịnh Khắc Sảng một cánh tay ôm A Kha vào lòng còn tay kia thì rõ ràng đang nắn bóp nhũ hoa nàng. Vi Tiểu Bảo cảm thấy cây ngọc trong quần gã nhột nhạt ngóc đầu lên. Họ Trịnh làm tới được thì cảm thấy cơ may đã tới liền nâng nàng thiếu nữ đang cúi gập người vào lòng gã ngồi thẳng lên. Hai tay gã đặt trên vai A Kha nhẹ nhàng xoa nắn xoay nàng lại trước mặt gã. Khuôn mặt trái xoan trắng nõn, hai gò má ửng hồng, A Kha khẽ quay mặt qua cúi mặt liếc nhìn xuống. Trịnh Khắc Sảng nhìn mặt cô gái xinh đẹp thẹn thùng, xòe hai bàn tay ra trắng trợn nắm vào hai gò ngực hơi vun lên của nàng thiếu nữ. Họ Trịnh tán tỉnh A Kha đã khá lâu còn trước cả Vi Tiểu Bảo, tấm thân xử nữ ngàn vàng của nàng không ngờ lại lọt vào tay gã trong cái động đĩ Lệ Xuân Viện. Trịnh Khắc Sảng vừa bóp nhũ hoa A Kha vừa bảo:
- Kha muội ơi, cho ta coi hai trái tuyết lê của Kha muội được chứ....
A Kha cất tiếng nhõng nhẽo:
- Vụ này, vụ này ...ca ca ơi..
Trịnh Khắc Sảng nghe giọng A Kha uốn éo thì lập tức cởi khuy áo nàng....Bên trong áo lót mình của A Kha màu biếc lợt. Hai bầu ngực nàng vun lên, hai đầu nhũ phong cộm lên sau lớp vải mong manh, Khắc Sảng không nhịn được lại nắm hai nhũ hoa A Kha nắn bóp. Lần đầu Vi Tiểu Bảo chạm trán A Kha bên chân núi Thiếu Lâm, trong khi hai người động võ, gã xua hai tay loạn lên chộp vào chỗ mềm xèo trước ngực nàng rồi nắm lấy. Lần đó A Kha phẫn nộ đến cực điểm vung đao chém xuống lưng Vi Tiểu Bảo chỉ mong giết gã. Đó là lần đầu tiên trong đời đôi nhũ hoa A Kha bị một nam nhân sờ mó. Tình hình bây giờ khác hẳn lúc đó, Trịnh Khắc Sảng tha hồ vuốt ve, mò mẫm, xoa bóp ngực cô gái rồi mới vén tốc áo lót mình nàng lên vắt ngược lên hai vai thon trắng ngần. Đôi nhũ hoa A Kha phơi trần ra đó, vun cao, cân đối, mà vẫn còn đang nảy nở.
- Ái da, ái da.... A Kha khẽ ré lên như con mèo non. Hai chân nàng dãy lên nũng nịu nhưng ngực trần vẫn không che lại. Trinh Khắc Sảng hau háu nhìn đôi nhũ hoa trần tuyệt mỹ, khá lớn dang nhún nhẩy, gã nhếch mép lên khẽ nói:
- Hai trái đào tiên này bây giờ đã thuộc về ta rồi.