Bản nhạc Rumba                    vừa chấm đứt, từng cặp nam nữ lần lượt rời nhau trở về bàn,                    một vài kẻ còn luyến tiếc dứng lại tại chổ, chờ nhảy diệu Cha                    Cha kế tiếp.
 
 Không khí vũ trường vào đêm cuối tuần thật vui nhộn, khách                    chơi đông nghẹt, tiếng người cười nói, tiếng chào hỏi hòa lẫn                    cùng tiếng kèn, tiếng trống, tạo nên cái không khí đặc biệt                    của chốn ăn chơi về đêm. 
 
 Khi Tuấn bước vào, mọi con mắt đều đổ dồn về phía chàng, một                    vài người đang nói dở câu chuyện cũng ngưng lại nhìn, tiếng ốn                    ào dột nhiên dịu xuống. 
 
 Tuấn thản nhiên, thông thả đi thẳng lại chiếc bàn trải khăn                    trắng dành sẩn cho chàng, mấy đứa dệ tử đi theo lật đật kéo                    ghếmời Tuấn ngồi.
 
 Người hầu bàn đứng khép nép sau lưng chờ đợi, Tuấn nói mà                    không cần nhìn lại. 
 - Ê ...Như cũ ...
 Người hầu bàn quay đi, hắn đã biết cái món "như cũ" là món gì                    rồi nên không cần hỏi thêm.
 
 Đã hơn sáu tháng nay gần như tuần nào Tuấn cũng đến vài lần,                    đặc biệt là cứ mỗi đêm thứ bảy, chủ nhân cũng phải dành riêng                    cho chàng một bàn đặc biệt ở hàng đầu, đối diện với sân khấu,                    và cái món duy nhất mà hắn vẫn mang đến cho Tuấn là chia                    "Martel" cổ lùn.
 
 Tuấn không phải là loại dân giang hồ anh chị dù là lúc nào                    cũng có đàn em bên cạnh. Thật sự, Tuấn chỉ là một loại công tử                    con nhà giàu ăn chơi phóng khoáng mà được mọi người biết tới                    và nể nang.
 
 Gia đình chàng ở tận Bạc Liêu, ông bà Chín cha mẹ Tuấn là một                    loại đại điền chủ có ruộng đồng cò bay thẳng cánh. Tuấn là con trai duy nhất nên bao nhiêu tình thương gia đình                    dồn hết cho chàng. Ông bà Chính cho Tuấn lên Sài Gòn ăn học.                    Ban đầu chàng cũng cố gắng, nhưng rồi việc ăn học không bằng                    người, Tuấn bèn đổi ra ... ăn chơi. Tiền bạc dư thừa, Tuấn ăn xài như một vương tôn công tử, ném                    tiền qua cửa sổ. Dưới tay chàng lúc nào cũng có đám đàn em                    theo để hầu hạ và phục vụ, nhờ vậy mà chỉ trong thời gian ngắn,                    Tuấn đã nổi bật trong số những dân chơi thượng lưu ở đất                    SàiGòn hoa lệ. 
 
 Kiều Loan từ ngoài vừa bước vào cửa thì bà Thanh dã hối hả                    chạy tới nắm tay nói: 
 - Nhanh nhanh lên rồi ra hát, cậu Tuấn chờ nảy giờ kìa.
 
 Loan vẫn thả từng bước khoan thai đi thẳng vô... Toilet, nàng                    cần xem sơ qua lại nhan sắc trước khi lên hát, dù là dã trang                    diểm kỹ lưởng từ nhà.
 
 Bà Thanh kiên nhẩn đứng chờ, Loan vừa bước ra bà dã lật dật                    lên sân khấu giới thiệu ngay.
 - Tiếp tục chương trình ca nhạc đêm nay, vũ trường chúng tôi                    xin được hân hạnh giới thiệu, một ngôi sao rực rở trên vòm                    trời ca nhạc. 
 
 Kính thưa quý vị, đó là nữ danh ca. . . Kiều Loan. . .
 
 Từng loạt pháo tay vang lên nồng nhiệt đón tiếp giọng ca                    truyền cảm của nàng.
 Kiều Loan bước lên sân khấu cúi chào, ánh mắt liếc nhìn Tuấn                    mà miệng nở một nụ cười thật tình tứ. Mọi người im phăng phắt                    khi tiếng hát ngọt ngào của Kiều Loan cất lên.
 
 Kiều Loan tên thật là Nguyễn thị Lon, con của bà hai Gáo, ở                    một xóm nghèo ngoài Đà Nẵng, nàng bước vào đời với đôi vai. .                    . .oằn hai thùng nước hai bên. Cha mẹ Lon nghèo lại đông con,                    Lon là chị cả, dưới nàng còn có năm dứa em, hai gái, ba trai. Ngày ngày nàng phải ra chầu chực ở vòi nước công cộng để gánh                    nước mướn cho cả xóm. Cái nghề gánh nước mướn thì người Việt                    mình không ai còn lạ gì nữa phải biết dành giựt, chửi bới và                    nếu cần thì sẵn sàng phan đòn gánh vào đối thủ.
 
 Lon phát huy được làn hơi thiên phú của mình nhờ những cuộc                    chửi lộn mà nàng đụng độ hằng ngày. Vì vậy mà khi nàng tập                    tểnh ê. . .a vài câu vọng cổ với làn hơi dài như bất tận, thì                    tên tuổi nàng được mọi người trong cái xóm nghèo ấy biết đến.                   
 
 Kể từ đó bất cứ một cuộc họp mặt nào trong vùng, dù là dám                    cưới, dám ma, hay đám thôi nôi dầy tháng, hể có tiếng đàn vọng                    cổ réo rắt là có giọng ca oanh vàng của nàng cất lên. 
 
 Vào giữa cái lúc Lon sấp sửa bước vào cái năm mười bày tuổi                    thì thời may có một gánh hát cải lương nhỏ từ trong nam ra                    ngoài Đà Nẵng trình diễn.
 
 Lon lân la làm quen dược một anh kép chuyên môn đóng vai quân                    sĩ, nhờ anh chàng này sáng nào cũng lang thang ra máy                    phông-tênh nước tìm. . . ."mồng non".
 
 Chàng quân sĩ đưa nàng về giới thiệu với ông bầu, nhìn eái                    tướng mười bảy bẻ gảy. . . .dòn gánh, vú đít nở nang cộng dôi                    giò trường túc nhờ gánh nước chạy đua giành tài. Ông bầu chép                    miệng, nuốt ực một miếng nước bọt, rồi vui vẽ bảo nàng vào "văn                    phòng" cho ông thử "tét" Sau khi ra lệnh cho chàng quân sĩ trở                    về với nhiệm vụ quét rạp mỗi ngày. 
 
 Ông bầu dưa Lon vào trong văn phòng, ông khóa kín cánh cửa lại                    rồi từ từ ngồi xuống bàn giấy của ông, ông móc túi lấy ra điếu                    thuốc để hút, ông bầu rít một
 hơi thật dài rồi nói: 
 - Em bao nhiêu tuổi rồi. 
 - Dạ em mười bảy tuổi.
 - Em có biết luật lệ thử "tét" ở đây là như thế nào không.
 Lon còn ấm ớ chưa kịp trả lời thì ông bầu nói tiếp. 
 - Tướng tá của em cũng sáng lắm rất có triển vọng sau này, em                    cởi cái áo ra cho tui xem thử coi thích hợp với vai gì nào.
 
 Lon dã biết trước vào trong phòng này thử "tét" là cái gì rồi,                    nàng mụốn trở thành ca sĩ thì phải chịu thôi, Lon vâng theo                    lời ông bầu từ từ cởi chiếc áo ra.
 Ông bầu nói tiếp: 
 - Còn chiếc nịt vú nữa, em cởi ra luôn đi.
 
 Lon đưa tay ra phía sau dể mở chiếc nịt vú, trong lúc đó ông                    bầu cũng thò tay xuống cầm thằng nhỏ đang cương cứng dể sửa                    lại cho ngay ngắn, ông bầu rít thêm một hơi thuốc rồi dụi tắt,                    ông đứng dậy bước tới gần Lon và nói:
 - Tui thấy em cũng dễ thương, em chìu tui chút xíu tui sẽ lo                    lắng cho. 
 
 Nói xong ông nắm tay kéo Lon đi đến cái giõng đang treo tòn                    teng gần đó, ông bầu dìu Lon nằm xuống g;iõng thuận tay ông                    kéo tuột chiếc quần Lon ra khỏi chân, cái quần xìlíp mỏng màu                    trắng bó sát chiếc mu cao vời vợi cộng với chùm lông đen bao                    phủ. Ông bầu quì gối xuống dưa tay cởi luôn chiếc quần xìlíp                    Lon ra ngoài, ông bầu lắc đầu xít xoa ra lời khen ngợi. 
 - Tuyệt vời. . . .tuyệt vời.
 
 Ông bầu dang rộng chân Lon ra, dí đầu vào háng nàng, ông dưa                    lổ mũi ngay g;iữa lồn Lon mà hôn mà hít thật say đắm, đôi mắt                    Lon nhắm khít lại, chân nàng dang rộng ra và co quíu lại, Lon                    cố cắn môi chịu đựng mặt cho ông bầu thử "tét". 
 
 Ông bầu chơi con Lon từ trên g;iõng xuống tới đết, đủ món, dủ                    kiểu. Lon là gái mới lớn lần đầu tiện biết mùi đàn ông nên vừa                    sướng vừa sợ, nàng vừa khóc vừa lom khom lượm quần áo mặc vào.
 
 Trong đầu con Lon gánh nước mướn tự nhiên nảy ra một sáng kiến                    ranh mãnh, Lon cứ khóc càng lúc càng lớn. Ông bầu sợ bể dĩa,                    cảnh sát lập biên bản bát giam về tội dụ dỗ gái vị thành niên                    thì chấc ông phải cắn lưỡi chết trước khi bị bà bầu bóp cổ.
 
 Ông năn nĩ thiếu điều quỳ mà lạy nàng, ông hứa sẽ cho nàng gia                    nhập vào đoàn hát và chuyên thủ những vai như Nữ Hoàng, Quận                    Chúa, Công Nương. . . .Lon nghe mùi tai, không khóc nữa và                    nàng cũng nhất quyết trốn theo luôn đoàn hát. Giã biệt quê                    hương Đà Nẵng với những dấu chân kỹ niệm "còn hằng trên phím                    đá xưa".
 
 Vào đến SàiGòn, Nguyễn thị Lon đổi tên lại là Nguyễn Thị Loan                    tức Kiều Loan.
 
 Vào thời điểm cổ nhạc Việt Nam dang chuyển dần sang tân nhạc                    cải cách, các đoàn cải lương muốn câu thêm khách, hay cho phụ                    diễn thêm phần tân nhạc. Không có chó, bắt mèo... đớp đở. Ông bầu cho Kiều Loan hát luôn                    phần phụ dicn tân nhạc. 
 
 Cuộc đời "ca hát ngày tháng cho người mua vui" của nàng dang                    phát thì bị trắc trở, danh nàng vừa bắt đầu nổi thì bụng nàng                    cũng nổi theo. 
 
 Bà bầu hay dược, dánh ghen một trận tơi bời, xởn tóc, lột quần                    ngay trước cửa rạp. Danh ca kiều Loan phải vào nhà thương thí                    nằm gần nữa tháng vì bị hư thai. Sau khi bình phục nàng thề sẽ trả thù cuộc đời. Loan bắt bồ và                    sẵn sàng ngủ với bất cứ ai có thể đưa nàng tiến lên trong cái                    sự nghiệp cầm ca này.
 
 Ngày tháng trôi qua, nhờ cái thân hình nảy nở nhìn rất bắt mắt,                    Kiền Loan lần lượt qua tay hết ca sĩ này đến nhạc sĩ khác,                    thay phiên nhau "dợt" cho nàng.
 "Từng bước, từng bước thầm"
 
 Kiều Loan ngày nay nghiễm nhiên trở thành một ngôi sao bắc đẩu                    trên vòm trời ca nhạc. 
 Tuấn ngồi bật ng;ười ra thành ghế, điếu thuốc đầu lọc gắn trể                    một bên môi, Tuấn nheo nheo mắt để tránh khói từ đầu điếu                    thuốc xông lên vừa để nhìn vào cặp mắt thỉnh thoảng quay lại                    liếc nhìn chàng của Kiều Loan.
 
 Như hầu hết "dân cậu" thời bấy giờ, yêu ca sĩ dã trở thành một                    cái "mốt" của dân có máu mặt trong thành phố. Hằng tuần Tuấn                    diều có mặt ở vũ trường này, và bao giờ cũng vậy, Kiều Loan                    vừa hát xong là có một tay dàn em của Tuấn kính cẩn mang lên                    tặng nàng một bó hoa hồng. Hôm nay, Tuấn dã quyết định dứt khoát trong đầu, chàng gọi bà                    Thanh quản lý đến và ngỏ ý muốn mời Kiều Loan đi ăn với chàng                    đêm nay.
 
 Bà quản lý tuổi đã vào khoảng bốn mươi, nhưng áo quần diêm dúa,                    nói năng dỏng dạc, đúng là một loại "cai gà thứ thiệt, nhưng                    dối với Tuấn, một khách sộp mà bà đã bao lần chứng kiến ném                    tiền qua cửa sổ bà khúm núm xum xoe, vâng dạ rối rít.
 
 Được bà quản lý bỏ nhỏ vô lổ tai mấy câu, Kiều Loan sướng rên                    nhưng cũng làm bộ tỏ vẽ e thẹn một chút cho có vẽ. . . .con                    gái rồi cuối cùng cũng bằng lòng.
 
 Kiều Loan còn mong ước gì hơn nữa, từ một con Lon gánh nước                    mướn ở một làng nhỏ ngoài Đà Nẵng, ngày nay nàng dã trở thành                    một Kiều Loan hương sắc của Sài Gòn hoa lệ, và dược một vương                    tôn công tử mà nàng dã âm thầm mơ ước bấy lâu nay săn đón ôi!                    còn gì sung sướng cho bằng. 
 
 Tuấn ân cần kéo ghếmời Kiều Loan ngồi khi bà cai gà dưa nàng                    đến, rất diệu nghệ, bà nháy mắt với Tuấn thật nhanh rồi bỏ di                    ngay. Tuấn hỏi thăm nàng vài câu bâng quơ rồi vô dề, Chàng mời                    Kiều Loan di chơi với chàng dêm nay. 
 
 Kiều Loan cắn móng tay ra chiều suy nghĩ, đắn đo rồi hỏi lại:                   
 - Anh định đi dân?
 Tuấn đã có sắp xếp kế hoạch trong đầu nên chàng dáp không cần                    sny nghĩ.
 - Trời mùa này nóng quá, anh nghĩ là tụi mình đi Vũng Tàn là                    nhất.
 Kiều Loan làm ra vẽ ngạc nhiên.
 Đi Vũng Tàn rồi chừng nào về .
 - Đi chơi với anh em đừng lo mà mất vui. Chừng nào trời. . . .bớt                    nóng thì tụi mình về.
 Kiều Loan ngúng ngoãy. 
 - Hõng được đâu, ngày mai em còn phải hát nữa mà.
 Tuấn tỏ vẽ dân cậu.
 - Em khỏi cần phải hát, anh sẽ trả gấp đôi cho em.
 Kiều Loan vẫn e ngại.
 - Em không lo về chuyện tiền bạc, nhưng mà bỏ đi như vậy em sợ.                    . . .chủ duổi, hõng cho em hát ở đậy nữa. 
 Tuấn nói chắc như đinh đóng cột. 
 - Em yên tâm, anh sẽ mua lại cái vũ trường này cho em hát, còn                    thằng chủ anh sẽ giữ nó ở lại dể. . . .làm bồi, em chịu hôn?
 
 Tuấn dìu Loan ra xe như một cặp tình nhân làm nhiều cặp mắt                    trong theo ganh tức. Ka tới xe, chàng quay lại bảo mấy đứa đệ                    tử di theo đón Taxi về, Tuấn cũng không quên ngắt cho mỗi đứa                    một xấp giấy một trăm.
 Kiều Loan vừa hãnh diện vừa sung sướng, nàng nghĩ thầm "bằng                    mọi giá nàng quyết phải bắt cho được cái hũ vàng này".
 
 Chiếc xe du lịch "Thăng Đờ Bợt" của Tuấn lướt êm như ru nuốt                    gọn đoạn đường, hai người dến Vũng Tàu khoảng hai giờ sáng.                    Tuấn tìm dến khách sạn "Grand Hotel" trông thẳng ra bải trước.
 
 Đi bên Tuấn, Loan thật hãnh diện, nhưng nàng cũng làm bộ nâng                    cao chiếc bóp ngang mặt giống như che nắng, làm như dể mọi                    người khỏi nhận ra nàng, nhưng thật tâm thì Kiều Loan biết là                    làm như vậy người ta sẽ chú ý đến nàng hơn.
Loan biết Tuấn đến với nàng chẳng qua vì cái thân hình khiêu                    gợi, cái nhan sắc đang dộ mặn mà và tiếng tâm của một "vì sao                    bắc dẩu trên vùng trời ca nhạc". .
 Còn sau này, khi nàng dã bắc dầu xuống dốc thì. . . .Kiều Loan                    không muốn nghĩ thêm nữa, nàng sẳn sàng chấp nhận mọi hoàn                    cảnh nếu như Tuấn cho nàng rơi. Loan nghĩ thầm. 
 "Một đêm quân tử nằm kề, còn hơn thầng ngốc vổ về quanh năm"
 Tiếng Tuấn vang lên sau lưng làm cắt đứt dòng suy nghĩ của                    Loan.
 - Cưng đi tắm cho mát, rồi di với anh xuống nhà hàng kiếm cái                    gì ăn.
 Loan dạ một tiếng thật dễ thương như một cô gái nhà lành chính                    hiệu con nai vàng ngơ ngác. Nàng mở tủ lấy chiếc khăn còn mới                    nguyên trong bao nylon rồi trước khi bước vào phòng tắm, nàng                    quay lại liếc Tuấn thật tình tứ. 
 
 Tuấn ngã người nằm dài trên giường, hai tay khoanh lại lót                    dưới dầu. Trong đoạn đường chinh phục đàn bà con gái, đây là                    lúc sung sướng nhất của chàng, lúc mà "con mồi" đã chịu theo chàng vào khách sạn, như vậy có nghĩa                    là vạn sự như ý" 
 
 Tuấn mĩm cười, cuộc đời chàng đã từng ôm ấp biết bao là gái                    đẹp, nhưng lần này chàng vẫn nôn nao, sung sướng vì Kiều Loan                    vừa là một người dẹp, lại vừa là một ca sĩ tiếng tâm lẩy lừng mà bao nhiêu người dang khao khát. Tuấn định bụng, hai người sẽ tắm rửa, ăn uống no say rồi mới                    bắt đầu chiến đấu, nhưng tiếng nước chảy rào rào trong phòng                    tắm làm Tuấn khó chịu thằng bé của chàng nhút nhít, nó dã đói                    và đang đòi ăn. Tuấn tưởng tượng đến thân hình bốc lửa của Kiều Loan trong                    phòng tắm, không còn mãnh vãi che thân. Không dằn lòng dược,                    Tuấn mĩm môi cười rồi trút bỏ hết y phục lách nhẹ vào cửa                    phòng tắm. Tuấn sững người nhìn cả một tòa thiên nhiên đang lồ                    lộ trước mắt. 
 
 Kiều Loan vẫn không hay biết, nàng đứng ngữa mặt, hai tay vuốt                    ngược mái tóc dài tha thướt ra phía sau mắt nhắm nghiền dưới                    làn nước mát. Thằng bé của Tuấn bật dậy, dựng thẳng lên chỉa về phía Loan                    như một tên cướp bất thình lình rút súng uy hiếp người qua                    đường.
 
 Tuấn bước tới ôm choàng lấy nàng, Kiều Loan giật nẩy mình.                    Đành rằng đi với một tay dân chơi như Tuấn vào khách sạn có                    nghĩa là nàng chấp nhận tất cả, nhưng làm sao nàng không khỏi                    e thẹn khi phô bày trọn vẹn tấm thân trần truồng trước mặt một                    chàng trai.